-20%
Wilbur, chú lợn xuân cứ đinh ninh mình sẽ vui hưởng thái bình mãi trong trang trại nhà Zuckerman, thế nên, chú tưởng như phát cuồng lên được khi biết rằng người ta sẽ giết thịt chú khi mùa đông tới… Mọi hy vọng của chú, giờ đây, chỉ còn biết đổ dồn lại vào Charlotte, chị nhện xám vẫn tĩnh tại giăng mắc ở trên chuồng lợn…
Charlotte và Wilbur, câu chuyện kể về việc một con nhện đã cứu sống con lợn bạn mình như thế nào, là tác phẩm kinh điển của văn học thiếu nhi Mỹ; và tình bạn của chúng đã được hàng triệu độc giả trên thế giới cùng chia sẻ.
Đọc “Charlotte và Wilbur”, tôi đặc biệt ấn tượng với một đoạn trong câu chuyện, kể về cuộc gặp gỡ giữa mẹ Fern với bác sĩ Dorian. Bà rất lo lắng khi thấy cô con gái 8 tuổi thường xuyên bắc ghế, ngồi bên khu chuồng quây cả ngày, để lắng nghe bầy gia súc, gia cầm trò chuyện, rồi kể lại những câu chuyện thú vị ấy cho mẹ. Bà sợ con gái mình gặp phải vấn đề gì đó khi chỉ thích chơi với các loài vật, chẳng thèm chạy nhảy tung tăng với bạn bè cùng tuổi nên tìm tới bác sĩ xin tư vấn.
Bác sĩ Dorian, một người vô cùng tuyệt vời, đã trấn an người mẹ rằng: Fern như thế là hoàn toàn bình thường. Là bởi cô bé chú tâm nên đã nghe thấy các con vật trò chuyện. Có khi một con vật nào đó đã lịch thiệp chào tôi, mà vì tôi không chú tâm, nên không hiểu nó nói gì. Trẻ con biết cách chú tâm hơn người lớn rất nhiều. Nếu con người mà nói ít đi – có quá nhiều người là những cái máy nói, lúc nào cũng ba hoa không ngừng – có khi động vật sẽ nói nhiều lên.
Bác sĩ Dorian còn hỏi thăm về anh trai Fern, cậu nhóc Avery. Khi được bà mẹ kể rằng, Avery bị vướng vào cây sơn độc, bị ong thường lẫn ong bắp cày đốt, tha lôi cả ếch về nhà và luôn làm vỡ mọi thứ nó động vào, bác sĩ tỏ ra rất hài lòng và thốt lên: “Tốt!”.
Giá mà người lớn chúng ta, ai cũng được như bác sĩ Dorian thì trẻ con quả là những người may mắn và hạnh phúc nhất quả đất! Không hiểu sao, khi chúng ta thành người lớn, nhìn vào con cái mình, chúng ta lại dường như chưa từng bao giờ làm trẻ con, chưa từng bao giờ trải qua một thời thơ dại?!
Còn một chi tiết cũng rất đáng yêu nữa, về gã Chuột Templeton. Một gã xảo quyệt, tham ăn, chuyên lén lút, vụng trộm, chỉ làm những gì mình thích. Có vẻ là một kẻ xấu – nhân vật phản diện trong câu chuyện. Nhưng điều thú vị là, trong những cuốn sách thiếu nhi tôi từng đọc, và hẳn trong nhiều cuốn sách thiếu nhi khác nữa, cho dù có là nhân vật phản diện, bạn cũng không hoàn toàn xấu xa. Chuột Templeton cũng vài lần tham gia giải cứu Lợn Wilbur, dù vô tình hay với động cơ riêng rất thực dụng của gã. Đọc những chi tiết này làm tôi nhớ đến 1 tập truyện trong bộ “Mèo Mog Mập” – khi kẻ trộm lẻn vào nhà và bị nàng Mog phát giác. Trong khi chú cảnh sát trò chuyện với cô bé Debbie lúc này đang ôm nàng mèo anh hùng thì ba mẹ Debbie đứng cạnh tên trộm – cả ba bọn họ đều cầm trên tay một tách trà! Trộm cũng được mời trà đấy nhé, dù sau đó sẽ bị còng tay dẫn về đồn!
Đánh giá
Xóa lọcChưa có đánh giá nào.